Tóm tắt Nghệ thuật du ngoạn – tác giả Alain de Botton
Nghệ
thuật du ngoạn là một góc nhìn hiện đại và triết lý về niềm vui khi đi xa, khám
phá lý do tại sao chúng ta đi như vậy và cách chúng ta tránh rơi vào những cạm
bẫy du lịch phổ biến nhất hiện nay.
Mỗi
khi đọc về một trong những triết gia vĩ đại nhất lịch sử, điểm dừng chân đầu
tiên của tôi là The School of Life. Đây là một trong những kênh YouTube lâu đời
và phổ biến nhất, với các video giải thích ngắn gọn về các chủ đề như mối quan
hệ, nghệ thuật, văn hóa, văn học, lịch sử và triết học. Nhưng đây cũng là một
công ty giáo dục, dạy mọi người trên toàn cầu về tất cả những lĩnh vực mà bài học
ở trường không thể truyền đạt hết.
Người
đứng sau công ty này là Alain De Botton, một triết gia và nhà văn người Anh gốc
Thụy Sĩ. Ông đã xuất bản hơn 20 cuốn sách, hầu hết đều xem xét các khía cạnh
khác nhau của cuộc sống hiện đại dưới góc nhìn triết học. Ví dụ, cuốn Nghệ thuật
du ngoạn phân tích lý do tại sao ngày nay, du lịch vừa được khao khát nhưng lại
thường gây thất vọng. Thay vì những mẹo vặt mới nhất, cuốn sách này gợi nhắc bạn
đặt ra những câu hỏi cơ bản hơn khi đi du lịch vòng quanh thế giới.
Dưới
đây là 3 bài học yêu thích của tôi:
1.Du
lịch là một cách trốn tránh thực tại kém hiệu quả, bởi vì bạn vẫn là chính
mình.
2.Những
du khách hiện đại phải học cách khám phá lại, bởi vì chúng ta đã có những sự thật.
3.Hãy
dành nhiều thời gian hơn để ghi lại những trải nghiệm du lịch của bạn và bạn sẽ
trân trọng chúng lâu hơn.
Dù
bạn đang lên kế hoạch cho một chuyến đi dài hay cảm thấy mệt mỏi vì phải bay nhảy
liên tục, tôi chắc chắn chúng ta có thể học được điều gì đó từ triết lý du lịch
của De Botton. Lên đường thôi!
Bài học 1: Du lịch không phải là một lối thoát, bởi vì những vấn đề lớn nhất của bạn đến từ bên trong.
Khi
mới bắt đầu làm việc tự do, tôi đã rất háo hức được sống cuộc sống bên chiếc
máy tính xách tay. Bạn biết đấy, nhâm nhi đồ uống lạnh ở bãi biển, thỉnh thoảng
lại dán mắt vào màn hình. Nhưng rồi một điều thú vị đã xảy ra. Tôi đã đi du lịch
vòng quanh thế giới cùng một người bạn và cuối cùng, nó bắt đầu giống như một
công việc. Tôi nhận ra rằng du lịch không phải là liều thuốc chữa lành bất kỳ vấn
đề thực sự quan trọng nào của chúng ta. Vì vậy, sau khi trở về, thay vì trở
thành một người du mục kỹ thuật số, tôi đã trở thành một người định cư kỹ thuật
số.
Du
lịch là một phương tiện, không phải là mục đích. Đó là một hình thức trốn tránh
thực tại tồi tệ, bởi vì cuối cùng, bạn vẫn sẽ là chính mình. Điều tôi học được
trong chuyến đi đó cũng chính là bài học mà nhân vật hư cấu Jean des Esseintes
đã khám phá ra trong cuốn tiểu thuyết Pháp À rebours xuất bản năm 1884.
Esseintes là một người Pháp sống ẩn dật, dành toàn bộ thời gian để đọc sách.
Nhưng một khi đọc Charles Dickens, anh ấy lại khao khát được đến London. Anh ấy
đặt vé tàu và chuẩn bị hành lý.
Quá
hào hứng với chuyến đi, anh mua một cuốn sách hướng dẫn và ghé vào một quán rượu
Anh ngay trước khi lên đường. Tuy nhiên, khi đến giờ lên tàu, anh cảm thấy mình
quá mệt mỏi vì tất cả những "chất Anh" mà mình đã trải nghiệm đến nỗi
chẳng bao giờ thực sự rời khỏi nhà. Chúng ta thường mơ mộng về những điểm đến
xa xôi, nhưng đặc biệt nếu chúng chỉ là sự xao nhãng khỏi những khuyết điểm của
chính mình, chúng chỉ có thể khiến chúng ta thất vọng.
Bài học 2: Học hỏi kiến thức khi đi du lịch là một sự lãng phí thời gian, chúng ta phải tìm những cách khám phá hiện đại.
Một
vấn đề khác của du lịch thời hiện đại là cái mà tôi gọi là "mệt mỏi với kiến
thức". Chúng ta đến những địa điểm mới, mang theo một danh sách dài những
điểm tham quan, sự kiện và trải nghiệm mà chúng ta muốn dành thời gian cho
chúng. Rồi chúng ta nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi với tất cả thông tin được cung
cấp và cuối cùng trở nên lơ đãng, không sử dụng thời gian hiệu quả chút nào. De
Botton cho rằng thời gian để du khách thu thập kiến thức có lẽ đã qua rồi.
Có
một cuốn sách tuyệt vời của một tác giả người Đức có tên là "Đo lường Thế
giới". Cuốn sách kể về chuyến hành trình vĩ đại vòng quanh thế giới của
Alexander von Humboldt, trong đó ông đã đo đạc, theo dõi và ghi chép lại nhiều
hiện tượng tự nhiên lần đầu tiên trong lịch sử. Humboldt luôn ngạc nhiên vì ông
luôn bận rộn, điều mà những du khách hiện đại không có. Chuyến đi của ông có mục
đích.
Ngày
nay, du lịch là một điều xa xỉ, chúng ta có thể làm điều đó vào thời gian rảnh
rỗi. Hơn nữa, hầu hết các sự kiện trên thế giới đều đã được ghi lại và có sẵn
chỉ bằng một cú nhấp chuột. Điều đó có nghĩa là chúng ta phải tìm ra những cách
mới để khám phá, để thêm ý nghĩa cho những chuyến đi. De Botton gợi ý nên đặt
ra những câu hỏi triết học hơn, và cá nhân tôi thấy du lịch thú vị nhất khi tôi
không cần tra cứu bất cứ điều gì và để bản thân ngạc nhiên trước bất cứ điều gì
tôi tìm thấy.
Bài học 3: Quên bưu thiếp và ảnh đi, hãy viết thư và vẽ!
Tôi
chưa bao giờ là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhưng khi tôi có iPhone vào
năm 2010, mọi thứ đã bắt đầu. Giống như hầu hết mọi người, tôi bắt đầu chụp
hàng trăm bức ảnh, chỉ vì tôi có thể, nhưng rồi chẳng bao giờ xem lại chúng nữa.
Giờ đây, tôi chụp khoảng 20-30 bức mỗi tháng và cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Nó
cho phép tôi trải nghiệm mọi thứ ngay tại khoảnh khắc hiện tại. Nếu bạn đã đi
du lịch gần như khắp mọi nơi trong thập kỷ qua, bạn sẽ biết đây là một vấn đề lớn.
Gậy
tự sướng, máy bay không người lái, và hơn 100 triệu bức ảnh mới trên Instagram
mỗi ngày. Hãy tưởng tượng có bao nhiêu bản sao của cùng một cảnh mà chúng ta tạo
ra. Đồng thời, ảnh chụp khiến chúng ta lạc lõng khỏi khoảnh khắc hiện tại. Đó
là lý do tại sao De Botton gợi ý quay trở lại với một điều mà nhà phê bình nghệ
thuật nổi tiếng thế kỷ 19 John Ruskin đã thực hành và rao giảng: vẽ.
Nếu
bạn vẽ một cảnh, bạn có nhiều thời gian hơn để xử lý nó, cả bằng giác quan lẫn
tâm trí. Nó tạo ra một ký ức sống động hơn nhiều và giúp bạn dễ dàng trân trọng
nơi mình đang ở. Điều tương tự cũng đúng với việc gửi thư dài, trái ngược với
bưu thiếp ngắn, hay thậm chí chỉ là tin nhắn, như chúng ta thường làm ngày nay.
Bạn càng dành nhiều thời gian để xử lý những trải nghiệm du lịch của mình, bạn
sẽ càng nhớ về chúng một cách trìu mến. Vấn đề không nằm ở hình ảnh hay phản ứng
của bạn với lá thư nhận được, mà là ở trạng thái tinh thần mà những bức thư đó
tạo ra. Như John Ruskin đã nói:
“Phần
thưởng cao quý nhất cho công sức của một người không phải là những gì họ nhận
được, mà là những gì họ trở thành nhờ nó.”
Điều
tôi thích ở cuốn "Nghệ thuật Du lịch" là nó kết nối trải nghiệm thường
nhật với góc nhìn xưa cũ từ những nhà tư tưởng mà nếu không có nó, bạn sẽ chẳng
bao giờ liên hệ được. Những nhân vật lịch sử mà De Botton chọn lọc không chỉ là
những vĩ nhân mà ai cũng biết, mang đến những góc nhìn mới mẻ. Một cuốn sách
đáng đọc nếu bạn cảm thấy những nỗi đau đương đại của du lịch đang dần trở nên
quen thuộc.

Nhận xét
Đăng nhận xét